Đề: Đóng vai Ông Sáu kể lại chuyện Chiếc lược ngà.
Bài làm
Năm 1966, Bà ở chiến trường Nam Bộ những cuộc kháng chiến chiến Mĩ không
ngừng xay ra nên tôi và các đồng đội của Hội phải đi theo tiếng gọi của tổ quốc
lên đường nhập ngũ. Lúc ấy Thu đứa con gái của tôi còn chưa đầy 1 tuổi Giữa
những năm tháng ác liệt của chiến tranh cha con tôi thân khó mà gặp mặt nhau
được. Suốt mấy năm đăng sau chiến tuyến, tôi chỉ biết đến bé Thu qua một bức
hình nhỏ. Mãi đến năm bé Thu lên 8 tuổi tôi mới có cơ hội được về phép trng ba
ngày và ba ngày đó đối với tôi sẽ mãi là kí ức không phai nhòa.
Suốt mấy năm ở tiền tuyến thăm tôi. Không ít lần tôi nhắc vợ của con đến cho tôi
gặp mặt để thỏa nỗi nhớ còn. Nhưng lần nào vợ tôivợ tôi cũng từ chối vì đường
xá xa xôi và đầy hiểm nguy nên không thể dắt bé Thu theo được, tôi thương con
lắm nhưng hoàn cảnh lại chăng cho phép tôi gặp được con. Ngày qua ngày nổi
nhờ con đã da diết trong tội mỗi lần nhớ đến con tôi đều chỉ biết ngắm nhìn con
qua một bức hình, tôi tự hứa với bản thân rằng Tôi sẽ cố gắng chống bọn thực
dân Mĩ để tanh giành lại độc lập cho dân tộc và thành sớm được về đoàn tụ với
gia đình thỏa lòng thương nhớ vợ con mỏi của tôi. Không phụ lòng mong mỏicủa
tôi sau tám năm dài đằng đẵng tôi cũng đã về phép và có cơ hội gặp lại con gái
của tôi. Vì vậy chuyến về quê này đối với tôi là một niềm hạnh phúc vô bờ. Cái
ngày mà tôi đã chờ đợi suốt bảy cuối cùng cũng đến. Lòng tôi cứ nao nao bồn
chồn mãi. Nghĩ đến cảnh được gặp gia đình, được ôm hôn con được nghe con
gọi tiếng ba, nghĩ mãi như thế khiến tôi không thể nào ngủ được
Một buổi sáng trong xanh và như bao ngày, mặt sông im dịu nhưng trong lòng
tôi cứ nao nao bao nhiêu ý nghĩ cứ lóe lên trong đầu tôi :” Khi gặp Thu mình sẽ
chạy đến ấm con thật chặt mới được, tôi sẽ hôn vào trán con, không biết con
mình sẽ ra sao. Không biết Thu có vui khi gặp ba của nó không ? Không biết vợ
mình sẽ như thế nào ? Thật mong chờ được gặp lại con. Khi chiếc xuồng dẫn cập
vào bờ, hiện ra trước mắt tôi là ngôi nhà vừa lạ vừa quen cảnh vật xung quanh
cũng đổi thay dần theo năm tháng. Phong cảnh trước mắt tôi thật lạ lẫm. Trước
ngôi nhà tôi thấy 1 đứa bé cỡ 8 tuổi, tóc ngang vai, mặc quần đen, áo bông chơi
trước nhà. Có lẽ, lí chí đã mách bảo cho tôi biết rằng đó là Thu con gái của tôi.
Không đợi xuồng cập bến tôi liền nhảy thót lên vui mừng gọi tên con và chạy
đến dang hai tay ra đón chờ con để con chạy xô vào lòng, ôm thật chặt lấy tôi để
thỏa nổi nhớ mong. Thế nhưng, trái với sự hào hứng vui sướng của tôi con bé
đứng dậy ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ con bé đã nhận ra tôi, bởi thế
tôi liền bước nhanh lại và nói:
-Ba đây con !
Con bé lại càng ngơ ngác như đang cố vắt óc ra suy nghĩ xem tối là ai. Tôi vẫn hi
vọng và bước đến gần để ôm con bé. Bổng con bé hoảng sợ, mặt tái đi rồi vụt
chạy vào nhà hét lên: “ MÁ! MÁ! “ tôi như chết lặng đi khi thấy đứa con mình