Tổng hợp hơn 30 bài văn Đóng vai ông Hai kể lại chuyện Làng hay nhất, ngắn gọn với cấu trúc chi tiết giúp các học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn sáng tạo hơn.

Danh sách Top 30 Bài viết Đóng vai ông Hai kể lại chuyện Làng (hay, ngắn gọn)

Viết văn theo cách Đóng vai ông Hai kể lại chuyện Làng - Mẫu số 1

Làng Chợ Dầu, nơi tôi ra đời và lớn lên, hiện nay đã không còn tồn tại nữa, bị quân Tây đốt cháy hoàn toàn. Tuy vậy, tôi không buồn bã, thậm chí còn cảm thấy vui sướng và tự hào khi kể lại điều này với mọi người ở nơi tị nạn.

Mỗi buổi sáng, tôi dốc sức làm đất ngoài ruộng để trồng một ít sắn, phòng tránh cho những mùa đói sắp tới. Làm việc một mình, tôi phải gồng mình làm việc đến mệt mỏi, nhớ về thời còn ở làng, khi làm việc cùng với anh em, mọi việc không chỉ vui vẻ mà còn dễ dàng hơn. Tôi không thể không nhớ về quê nhà, mỗi ngày, tôi phải đi bộ lên huyện để nghe tin tức về làng của mình. Một ngày nọ, khi tôi đang ở phòng thông tin huyện, tôi bắt gặp một nhóm người tị nạn mới, tôi tiến lại hỏi về nguồn tin của họ. Họ từ Gia Lâm chạy đến đây, và một phụ nữ trong nhóm đó đã cho biết rằng kẻ thù đã tấn công làng Chợ Dầu của tôi.

Tôi rất hạnh phúc và tự hào, bởi việc làng tôi chống trả mạnh mẽ cũng chính là việc bảo vệ danh dự của tôi. Từ lúc đó, tôi có thể tự tin kể về làng của mình với mọi người, rao giảng về việc làng tôi đã thể hiện lòng dũng cảm đối mặt với quân Tây như thế nào.

Phác thảo Ý nghĩa của việc đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện Làng

1. Bắt đầu: Giới thiệu tổng quan về bản thân (nhân vật ông Hai):

- Tên gọi thông thường: ông Hai

- Địa điểm cư trú: làng Chợ Dầu

2. Phần thân

* Tổng quan về ngữ cảnh:

- Hai vợ chồng cùng ba đứa con đang sống tại địa điểm tị nạn

- Trong khoảnh khắc giữa trưa khi nghỉ ngơi, nhớ về quê hương

* Tả lại cảm xúc nhớ nhà khi sống tại nơi tị nạn:

- Hồi tưởng về thời trẻ ngày làm việc cùng gia đình và bạn bè

- Đi tới trung tâm thông tin để nghe tin tức về quê nhà

- Trò chuyện với những người dân mới đến từ nơi khác

* Phản ứng tâm lý khi nghe tin làng bị xâm lược:

- Bất ngờ, đau đớn và nỗi buồn

- Tình yêu dành cho làng càng sâu sắc, niềm đau càng sâu thêm, thương xót cho những đứa trẻ vô tội

- Phê phán mỗi người không tin tưởng vào quê hương của mình là kẻ phản bội

* Tâm trạng sau khi nghe tin được sửa sai:

- Hạnh phúc, phấn khích, vui mừng đến bất ngờ và đi rao trên khắp làng rằng nhà mình đã được bảo vệ khỏi bọn Tây xâm lược

- Tự hào về làng quê, xây dựng lòng tự trọng cho làng Chợ Dầu

3. Kết luận

- Thể hiện tình yêu thương với quê hương, sự kiên cường trong kháng chiến và bảo vệ đất nước

Lần thứ hai kể chuyện của ông Hai về làng

Quê hương là gì hỡi mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hỡi mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều.

Chúng ta ai cũng có quê hương, nơi nuôi dưỡng những trái tim thiếu nhi, nơi mà dù đi xa tới đâu cũng nhớ về. Đối với tôi, đó chính là làng Chợ Dầu đầy kỷ niệm. Mọi người thắc mắc tôi là ai ư? Tôi chính là ông Hai trong truyện ngắn Làng của Kim Lân.

Ôi, làng Chợ Dầu của tôi! Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh của làng: phòng thông tin rộng lớn nhất khu vực, chiếc đài phát thanh cao vút từ cành tre, mỗi chiều tiếng loa vang vọng khắp bầu trời, ai cũng nghe thấy. Rồi những ngôi nhà ngói sát nhau, đông đúc như kiểu thị trấn. Con đường trong làng toàn lát đá xanh, dù mưa hay gió, không gì làm bùn dính vào gót chân. Tôi tự hào về làng của mình lắm. Tôi vẫn thích khoe làng như xưa. Nhưng chỉ vì lũ giặc đê tiện ấy mà làng Chợ Dầu bị tàn phá, người dân phải đi tản cư hết.

Bây giờ, khi tôi khoe làng, tôi khoe những ngày khởi nghĩa ở làng, từ khi tôi tham gia phong trào trong thời kỳ tối tăm nhất. Những buổi tập quân sự, ngay cả các cụ già với tóc bạc phơ cũng tham gia. Mỗi lần hô lệnh, huấn luyện viên phải gầm gừ: “Nghiêm!… Nghỉ!… Vác súng lên vai!…”. Nhất là những công trình như hố, ụ, và đường hào của làng mà không ai làm cả. Mất cả chục năm mới xây lại được quê hương nguyên bản.

Thực sự, tôi không muốn phải đi tản cư lên nơi này chút nào. Nhưng bà Hai nhà tôi cứ khóc lóc, bảo tôi phải đi và trông nom cho con cháu. Bà bảo:

- Ông có ý định bỏ mẹ con tôi chết đói à? Ông phải lên đó trông nom chúng tôi. Rồi bà năn nỉ mọi người, khẩn khoản với đồng chí trưởng thôn, mọi người đồng ý để tôi đi, tôi đành phải nghe theo.

Những ngày đầu ở đây, công việc không nhiều, tôi luôn cảm thấy bực bội, không yên. Bà tôi cũng phải chịu đựng khổ đau. Tôi thậm chí còn quát mắng mẹ con nhà bà ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã sống ở làng này từ khi còn nhỏ. Ông bà tôi từ đời này sang đời khác cũng sinh sống ở làng này. Bây giờ gặp phải những tình huống như thế này, tôi không thể bỏ đi dễ dàng được. Công việc là vấn đề của mọi người chứ không chỉ riêng mình tôi.

Mỗi khi bước ra khỏi căn nhà nhỏ tối thấp đầy đồ đạc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tươi tỉnh hơn. Tôi thậm chí sợ căn nhà ấy. Đặc biệt là vào những buổi trưa im lìm, oi bức, khi có tiếng bà chủ nhà nói lề mề ở bên ngoài, tôi không thể chịu đựng được. Tôi phải đi ra ngoài. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào tham lam, xấu xa như bà ấy. Bà gầy đét như cây thanh củi khô. Cái miệng mảnh mai, nói đi nói lại, toàn là lời phỉ nhổ, là lời lẽ xấu xa. Không vào nhà là được, nhưng động vào nhà thì tôi không chấp nhận.

Ngay từ khi mới đến, tôi đã không ưa bà ấy. Nghe người xóm giềng nói, tôi biết bà không phải là người đứng đắn.

Buổi trưa hôm đó, tôi ở nhà một mình. Con bé lớn mang hàng ra quán cho mẹ chưa thấy về. Hai đứa bé thì tôi buộc chúng ra vườn nhặt rau mới cấy, không chịu ăn cơm nhé. Tôi cật lực làm đất, từ sáng đến giờ, tôi định trồng thêm vài trăm cây sắn để dành vào những tháng đói sang năm. Khi mệt mỏi, tôi vào nhà nằm lên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Tôi lại nhớ về làng của mình, nhớ những ngày cùng anh em làm việc. A, cảm giác vui vẻ đó thật là tuyệt vời. Tôi cảm thấy như trẻ trung hơn. Cũng hát hò, cắm trại, cày cuốc suốt ngày. Trái tim tôi trở nên phấn khích hơn. Tôi muốn trở về làng, muốn được cùng anh em làm đường, làm hào, đào đất... Không biết căn nhà gác đầu làng đã xây xong chưa? Những hầm bí mật chắc là còn chưa hoàn thiện. Ôi, tôi nhớ làng, nhớ làng quá. Bên ngoài, ánh nắng chiếu xuống sân sáng lòa, tiếng gà kêu trưa cất lên. Căn nhà dường

-Ở ngoài ấy làm gì mà lâu thế mày?

Không để đứa con kịp trả lời, tôi nhỏm dậy và lấy cái nón:

-Ở nhà trông em nhá! Đừng có đi đâu đấy. Tôi giơ tay chỉ lên nhà trên và bước ra ngoài.

Ngoài kia, trời xanh nhẹ nhàng, những đám mây trắng bồng bềnh, lung linh. Đường vắng vẻ không một bóng người. Họ đều chạy vào bóng cây tìm bóng mát. Có vài tiếng động nhẹ nhàng, êm dịu. Tôi bước nhanh giữa con đường vắng, đầu hướng về phía trước. Hai tay vung vẩy, nhẹ nhàng. Tôi đến trạm thông tin để cập nhật tình hình chiến sự. Tôi cảm thấy hạnh phúc nhưng nó nhỏ bé. Cảm giác hạnh phúc ấy chỉ là một khoảnh khắc trước khi gặp khó khăn. Rời khỏi trạm thông tin, tôi đến gặp vợ vài việc, sau đó đi theo con hẻm quen thuộc. Tôi ngồi tại quán nước. Ở đây, mọi người đang nói về việc bọn Tây xâm nhập làng Chợ Dầu, tôi lo lắng, liền hỏi một cách nôn nóng:

– Tây vào làng Dầu hả bác? Thì ta giết được bao nhiêu tên?

– Không giết được ai cả. Cả làng họ cùng phản bội nước nhà, theo Tây. Không có gì để giết nữa!

Giọng của người phụ nữ đầy căm giận, như một cú đánh vào mặt tôi. Tôi sửng sốt. Cổ họng tắc nghẽn, da mặt nhạt nhòa, cảm giác hơi thở ngừng trệ. Mắt giật giật, cơ thể tê liệt. Sau một lúc, tôi lắng nghe, cố nuốt những gì vương vấn trong cổ họng, hỏi một cách lúng túng:

– Đó có phải là thật không bác? Hay chỉ là...

– Chúng tôi mới ở dưới, lại...

Trước khi tôi kịp nói, họ đã cắt lời. Quả quyết. Tôi đứng đơ. Tai tê. Không nghe được gì nữa. Giọng nó như tan biến vào gió. Tôi thanh toán và rời đi, cười nhạt một cách cay đắng:

– Ôi, trời nắng chang chang, về thôi…

Tôi nghiêng đầu buồn bã bước đi. Tôi nhớ đến bà chủ nhà. Đến nhà, tôi nằm trên giường, những đứa trẻ nhìn thấy tôi hôm nay khác biệt, họ lén lút ra ngoài chơi với nhau. Nhìn chúng, tôi thấy tủi thân, nước mắt rơi không ngừng…

-Chúng là trẻ con của làng Việt đấy à? Chúng cũng bị người ta khinh rẻ và bắt nạt à? Thật đáng thương, ở tuổi đó… tôi bóp chặt hai tay lại và kêu lên:

-Chúng có ăn miếng cơm hay miếng gì mà lại làm những việc nhục nhã như thế này!

Không thể nào những người ở lại làng lại làm điều đó được. Tôi kiểm điểm từng người trong tâm trí. Không, họ đều là những người có tinh thần cao cả. Họ đã ở lại làng. Quyết tâm sống và chết với kẻ thù, làm sao có thể làm điều nhục nhã ấy!… Nhưng sao lại có tin đồn như vậy? Và thằng chánh Bệu, đúng là người làng không lạc. Không có lửa thì làm sao có khói? Ai lại đào tạo ra những tin đồn như thế? Ôi trời ơi! Thật đáng xấu hổ, cả làng Việt gian! Sau này sẽ ra sao với việc kinh doanh, buôn bán? Ai sẽ mua hàng của họ? Họ sẽ buôn bán gì? Khắp nơi trong cả đất nước Việt Nam này, mọi người đều kinh tởm, đều căm ghét những kẻ bán nước… Và còn bao nhiêu người ở trong làng, phân tán ra khắp mọi nơi, liệu họ đã biết về sự thật này chưa?

Tối hôm đó không ai nói với ai, mọi người yên bình đến lạ. Rồi lại nghe tiếng lách cách như mọi ngày:

-Dạ thưa thầy.

Tôi nằm lặng im trên giường không một tiếng động.

-Thầy kia đã ngủ rồi à?

-Có chuyện gì vậy? Tôi nhíu mày nhẹ nhàng:

-Tôi nghe đồn là… Tôi cắt ngang lời:

-Đủ rồi!

Tôi cảm thấy rùng mình. Những gì u ám, buồn bã từ quá khứ lại hiện về trong tâm trí. Tôi không thể quay lại làng quê nữa. Nếu quay lại bây giờ, tôi sẽ mất hết phải không? Không thể chấp nhận được! Tình yêu với làng quê thật sự, nhưng khi làng quê bị Tây chiếm, phải có sự phản kháng. Tôi ôm con út lên ngực, vuốt nhẹ lưng nó, nhẹ nhàng hỏi:

-Hép ơi! Thầy hỏi con biết không, con là con của ai?

-Là con của thầy, thưa thầy.

-Vậy nhà con ở đâu vậy?

-Nhà tôi nằm ở làng chợ Dầu.

-Thế con có thích quay về làng chợ Dầu không? Đứa bé nhỏ nằm gọn trong lòng tôi trả lời nhẹ nhàng:

-Dạ, có thích ạ. Tôi ôm chặt bé vào lòng, sau một thời gian, tôi lại hỏi:

-À, thầy hỏi con nè. Con ủng hộ ai thế? Đứa bé nâng tay lên, quyết định và tự tin:

- Ừ, đúng vậy, con ủng hộ Cụ Hồ ạ.

Chiều hôm đó, có một anh bạn cùng làng đến chơi, cũng là người từ làng chợ Dầu các cụ ạ. Tôi sửa soạn gọn gàng và đi theo anh ta. Tôi vội vã quên luôn cả việc nhắc trẻ coi nhà. Tôi đi mãi đến khi trời đã tối mới trở về. Khuôn mặt u ám mỗi ngày bỗng trở nên tươi vui, rạng rỡ hẳn lên. Hắn nhai trầu, đôi mắt đỏ rực, hấp háy… Ngay khi đến ngõ, tôi đã gọi lên:

-Các đồng bào ơi, ra đây nhận quà từ thầy đi.

Rồi tôi nhanh chóng đến gặp bác Thứ và kể:

-Nhà tôi bị Tây đốt rồi ông ạ. Đốt sạch luôn. Ông chủ làng vừa thông báo cải chính… Cải chính cái tin làng chợ Dầu chúng tôi bị coi là Việt gian ấy mà. Lào! Toàn là lừa dối, không có gì đúng cả!

Câu chuyện đó chính là thế đó mọi người ạ. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên được cảm giác khi nghe tin cải chính. Bởi vì có niềm tin vào Đảng, vào bác Hồ và cả làng quê của tôi, nên kháng chiến mới đạt được chiến thắng như ngày hôm nay. Tôi hy vọng rằng qua câu chuyện của mình, mọi người sẽ yêu quý hơn quê hương của mình.

Trong vai ông Hai kể chuyện về Làng - phần 3

Sáng nay vẫn như bao ngày, tôi thưởng thức tách trà mới pha, đọc vài trang báo sáng, ngẫm nghĩ về tuổi trẻ sôi nổi cùng làng xóm của mình, những kỷ niệm đẹp nhất vẫn còn đọng lại trong lòng…

Buổi trưa hôm đó, tôi ở nhà một mình. Vợ con ra ngoài kinh doanh, nên tôi đành ra bờ suối dốc sức mà cày cuốc mảnh đất, dự định trồng vài trăm gốc sắn, để dành cho mùa đói tới vẫn có gì để ăn. Sau khi làm việc sáng, cảm giác mệt mỏi, tôi nằm nghỉ trên tấm nệm êm ái, suy tư về những ngày xưa sống ở làng, cùng anh em đào đường, khuân đá… Tôi nhớ mãi cái làng Chợ Dầu này, là một tình yêu tha thiết.

Khi con lớn về, tôi nhanh chóng nhắn nhủ vài lời để chăm sóc nhà cửa, sau đó vội vã đi ra ngoài như mọi hôm, để nghe lén thông tin từ người khác. Dọc đường có một số người níu tôi lại hỏi thăm, nói vài câu đùa khiêu khích, tôi vội chạy đi. Nghe lén à? Thực ra, không có gì đặc biệt lắm, nhưng thực sự khiến tôi lo lắng. Tôi đã học một khóa học dân sự, nhưng vẫn không tự đọc hiểu được, phải ngồi vờ đọc và nghe lén người khác đọc. Điều đáng ghét là có người nghĩ rằng tôi biết đọc nên không đọc cho họ nghe. Hôm nay may mắn, tôi nghe được một anh dân quân đọc to, nghe được nhiều thông tin hữu ích.

Rời phòng thông tin, tôi dặn vợ vài điều, ghé quán uống chè thưởng gió. Rồi đột nhiên thấy vài người lạ mặt, tôi thắc mắc, hỏi.

Biết họ từ Gia Lâm lên, và biết kẻ thù vừa nổ súng từ Bắc Ninh đến Chợ Dầu, cảm xúc rối bời, tôi tự hỏi: 'Ở Chợ Dầu chúng ta đã giết được bao nhiêu kẻ thù rồi?'. Nhưng câu trả lời lại đâm thẳng vào tâm trí tối tăm của tôi: 'Cả làng chúng ta bị coi là kẻ Việt gian theo phe Tây, giết ai nữa!'. Không thể nào như vậy được. Tin tưởng đó, tôi cố gắng hỏi lại. Nhưng câu trả lời lại là một lời nhắc nhở đau lòng, tôi đành về nhà.

Về nhà vẫn không khỏi nghe những lời cay nghiệt của hàng xóm, tôi thương lũ trẻ nhà mình. Chúng là trẻ con của làng, giờ đã bị coi là Việt gian…

Buổi chiều đó, bà Hai về cũng có vẻ khác biệt, khiến căn nhà trở nên yên bình hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn. Bọn trẻ cũng im lặng hơn, không dám đùa giỡn như bình thường. Nhưng suy cho cùng, không ai trong làng là kẻ không yêu nước và không chống giặc. Ai lại bịa ra những tin đồn như vậy chứ. Rồi sau đó, tôi lại nghĩ về tương lai của làng Chợ Dầu này, liệu có ai dám kinh doanh với làng Việt gian chứ?

Mấy ngày sau đó tôi đều giam mình trong nhà, tự trách mình, tủi nhục. Tôi tâm sự cùng con giải bày nỗi lòng. Cuối cùng, tôi quyết định không quay lại làng nữa. “Làng thì yêu thật, nhưng làng theo Tây thì phải thù”. Tôi quyết một lòng theo kháng chiến, theo cụ Hồ, và cống hiến cho đất nước. Nếu không thể làm điều gì tốt cho đất nước, thì ít nhất cũng đừng làm điều gì tồn hại.

Tôi đêm nào cũng ôm nỗi lòng suy tư, càng suy nghĩ càng cảm thấy tủi nhục và tức giận. Mặc dù ủng hộ cụ Hồ và kháng chiến, nhưng giờ đây, khi mọi người đều căm ghét người trong làng Chợ Dầu, tôi cảm thấy lạc lõng. Nhưng rồi một buổi sáng sớm, ông chủ tịch xã gọi tôi lên và báo tin. Tất cả chỉ là lời đồn ác ôn, là sự phá hoại lòng tin của kẻ thù. Làng Chợ Dầu không chỉ không phải là người Việt gian mà còn tích cực tham gia kháng chiến, và tôi lại có cơ hội sống lại. Tôi rất vui mừng và hăm hở đi sửa sai, tiếp tục kể về ngôi làng mà tôi yêu quý nhất. Cho đến bây giờ, tôi vẫn giữ thói quen đó, như cách tôi kể lại câu chuyện của mình hôm nay.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu 4

Người ta có thể tách con người ra khỏi quê hương nhưng không thể tách quê hương ra khỏi con người. Câu nói đó thật sâu sắc. Với tôi, làng Chợ Dầu là máu thịt, là linh hồn, không ai có thể lấy đi hoặc xóa bỏ trong tâm hồn tôi.

Đã nhiều năm trôi qua, có lẽ đủ để tôi hiểu rõ hầu hết người dân trong làng. Họ và tôi, chúng ta đều là người Việt Nam, chúng ta đều mang trong mình dòng máu lạc hồng luôn chảy trong lòng. Người trong làng tôi hầu hết là những người nông dân, sống vất vả ra đồng mỗi ngày. Chúng tôi sống cho bản thân nhưng không bao giờ quên lòng yêu nước, yêu quê hương. Nhưng tại sao lại có tin đồn xấu về làng tôi?

Một buổi sáng nắng đẹp, tôi đi đến phòng thông tin như mọi ngày để đọc báo. Tôi thích nghe người khác đọc báo ở đó. Dù là người nông dân, cuộc sống khó khăn, nhưng tôi vẫn thích đọc tin tức để biết thêm thông tin. Khi ra khỏi phòng thông tin, tôi thấy một tốp người tản cư bàn luận sôi nổi.

Tôi luôn tò mò và quan tâm đến mọi chuyện, nên tôi đã tham gia vào cuộc trò chuyện. Tôi nghe nói có một làng Việt gian theo Tây. Không ngờ đó lại là làng Chợ Dầu - làng tôi. Họ nói làng tôi là Việt gian, dân làng tôi ủng hộ giặc. Tôi không tin vào điều đó. Tôi nghĩ đó chỉ là một tin đồn. Làng tôi không thể làm như vậy. Mọi người trong làng đều yêu nước mà. Không chịu được sự xấu hổ, tôi nói rằng: 'Như vậy thì tốt, hôm nay trời nắng quá, tôi về trước nhé...'

Kể từ khi tin đồn lan truyền, tôi không dám ra đường nữa. Tâm trí tôi chán nản, không còn quan tâm đến gì nữa. Ngay cả vợ tôi cũng chán nản với việc làm việc nhà. Sinh ra và lớn lên trong thời kỳ chiến tranh, tôi luôn tự nhủ rằng phải làm mọi thứ để giúp đất nước.

Trong thời điểm đó, mọi người khắp nơi đều đuổi dân làng Chợ Dầu đi. Ngay cả bà chủ nhà của tôi cũng phải từ chối gia đình tôi ở lại nhà bà. Trong vài ba ngày ngắn ngủi, tôi không biết phải làm gì, đi đâu, đầu óc trống rỗng vì sự xấu hổ không thể chịu nổi.

Nhưng bất ngờ, nỗi buồn ấy lại biến thành nụ cười vui tươi trên gương mặt tôi. Tôi hạnh phúc khi nghe tin làng Chợ Dầu đã được phục hồi. Thật may mắn, mọi thứ đều là một sự hiểu lầm. Tôi đi thông báo tin vui cho mọi người. Thậm chí, bà chủ nhà cũng vui và cho tôi ở lại nhà. Cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ như trước.

Mọi con sông đều chảy về biển, tình yêu với nhà, yêu làng xóm, yêu quê hương trở thành tình yêu đối với Tổ Quốc. Với người nông dân, làng có ý nghĩa rất lớn. Đó là nơi tôi sinh ra, lớn lên và làm việc. Làng trở thành gốc rễ của quê hương, một phần không thể thiếu trong tâm hồn của người nông dân. Riêng với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được làng Chợ Dầu và sẽ luôn tin rằng làng mình không bao giờ phản bội.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu 5

Làng Chợ Dầu, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng bị bọn Tây đuổi đi. Nhưng giờ đây, khi được trở về nhà, lòng tôi vẫn trân trọng ngôi làng ấy như chưa có sự tác động. Tôi hạnh phúc vì quay về với quê hương, nơi tôi trải qua tuổi thơ.

Khi trở về, tôi nghe được nhiều tin tức về việc tiêu diệt kẻ địch, nhưng bỗng nhiên nhận được tin từ một phụ nữ nói rằng “làng Chợ Dầu đã phản cách mạng”. Tin này khiến tôi sốc và thất vọng. Tôi là người yêu làng, tự hào về làng mình, nhưng giờ đây lại bị đặt vào tình thế khó xử và đau đớn. Tôi không còn cảm giác vui vẻ như trước và trở về nhà.

Tôi vẫn không tin vào sự thật của tin đồn đó, nhưng tâm trí tôi đang đấu tranh giữa tình yêu với làng và sự thật. Làng mà tôi yêu thương giờ đây trở thành làng phản bội, điều này khiến tôi rất thất vọng. Sau những suy nghĩ rối bời, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tâm sự với thằng em.

Tôi đi chơi cùng ông hàng xóm đến khuya mới về, ông chủ tịch làng Chợ Dầu mới lên cải chính, ông ấy cho biết tin làng theo Tây làm Việt gian là sai sự thật, sai mục đích. Tôi vui mừng đến nỗi hô hào bọn trẻ:

“Chúng mày đâu rồi, ra đây thầy chia cho”

Tôi chạy vội sang kể thông tin Tây đốt nhà, đốt sạch mọi thứ, mọi thông tin về làng Chợ Dầu trước đó toàn sai sự thật. Dù mất mát tài sản nhưng trong lòng tôi lại thấy vui, vui vì tin làng quê mình vẫn theo kháng chiến, theo cách mạng.

Câu chuyện đó vượt qua nhiều cung bậc cảm xúc từ thất vọng, chán nản đến niềm vui bất ngờ như một đứa trẻ, nhưng niềm tự hào về ngôi làng Chợ Dầu trong tôi vẫn không thay đổi, làng tôi vẫn trung thành với cách mạng.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu 6

Quê hương của tôi cũng đã phải chịu nhiều biến cố, trong thời kì chiến tranh bị chia cắt và di tản. Là người nông dân, tôi phải theo cách mạng đi di tản. Tình yêu quê hương, yêu nước của tôi đã được thử thách một lần.

Tôi là Nguyễn Hai Thu, thường được gọi là ông Hai. Làng tôi là Chợ Dầu, trong một lần thực dân Pháp xâm lược, họ đốt phá và cướp bóc, tôi phải đi di tản theo lệnh của cụ Hồ.

Ở nơi tản cư, suốt ngày tôi không ngừng nghĩ về làng, tưởng tượng công việc kháng chiến trong làng. Từ người già đến trẻ nhỏ, ai cũng hăng hái tham gia kháng chiến. Chỉ cần nghĩ đến đó, tôi cảm thấy hứng khởi, mọi mệt mỏi tan biến. Tôi phải đi khoe với mọi người về ngôi làng đáng tự hào này.

Ở nơi khác, tôi luôn nghe ngóng tin tức về những chiến công của người dân trong làng. Khi một nhóm người đến, tôi vội vàng lắng nghe, nhưng họ lại nói rằng cả làng Chợ Dầu của tôi đã theo Tây. Tôi ngừng lại như nghe sét đánh, cả người cứng lại, như không thở. Sau một thời gian dài, tôi mới tỉnh táo trở lại và vội về nhà. Khi về đến đích, tôi thấy mình yếu đuối, nằm dài trên giường nhìn lũ trẻ đang vui đùa bên ngoài. Tôi cảm thấy tủi hổ, và nước mắt tuôn rơi.

Mấy ngày sau, tôi cảm thấy lo lắng và không muốn rời khỏi nhà. Chỉ cần nhìn thấy đám đông tụ tập lại, tôi cảm thấy hoang mang, nghĩ rằng họ đang bàn về làng Chợ Dầu. Còn mụ chủ nhà, mụ luôn nói xấu, chế giễu và đe dọa đuổi cả gia đình tôi đi vì bị cáo buộc là Việt gian, theo phe Tây phản bội Tổ quốc.

Trong tâm trí tôi, cảm xúc đấu tranh dữ dội, tôi quyết định: Làng thì tôi yêu, nhưng nếu làng đã phản bội thì tôi phải thanh minh.

Một ngày, ông chủ tịch thông báo rằng làng tôi đã được cải chính. Tôi hạnh phúc đến mức không thể tả, lập tức chạy sang nhà bác Thứ và khoe rằng tin đồn làng tôi theo giặc là sai, thậm chí nhà tôi còn bị Tây đốt cháy. Tôi thực sự sung sướng vì ngôi làng của mình vẫn trung thành với cách mạng, với cụ Hồ. Những tài sản mất đi có thể xây dựng lại, nhưng nếu danh dự của làng bị hủy hoại, thì vết nhơ đó không thể xóa sạch.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu 7

Tôi là một người nông dân ở làng Chợ Dầu. Mọi người thường gọi tôi là ông Hai Thu. Khi kháng chiến bùng nổ, tôi muốn ở lại làng để tham gia vào hàng ngũ anh em bộ đội và dân quân kháng chiến. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tôi phải cùng gia đình đi tản cư. Ở nơi tản cư, tôi luôn nhớ về làng và thường tự hào kể về làng mình.

Trong tâm trạng lo lắng, tôi nghe tin làng chợ Dầu của mình bị cáo buộc làm Việt gian theo phe Tây. Cảm giác nghẹn ngào tràn về, da mặt tôi cảm thấy tê dại, không cảm giác. Tôi im lặng, như không thể nói lên lời. Sau một thời gian, tôi mới lấy lại được bình tĩnh và đi về nhà. Nhìn lũ trẻ chơi bên ngoài cửa, tôi cảm thấy thương tâm và không kìm được nước mắt. Chúng cũng là trẻ con của làng, liệu họ cũng bị người ta chế nhạo và đày đọa như thế không? Tôi tự hỏi, liệu làng của tôi có thể làm những việc đáng xấu hổ đó không? Trong tâm trạng lúng túng và buồn bã, tôi tâm sự với đứa con út. Sau khi nói chuyện, lòng tôi nhẹ nhõm hơn một chút.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về làng - mẫu 8

Làng Dầu của tôi! Vẫn là hương vị ngọt ngào của lúa non mà tôi luôn nhớ. Con đường gạch đá xanh rợn tinh, bầu trời cao thẳm với ánh nắng mặt trời in xuống mái nhà cổ kính. Tôi đã yêu và biết ơn mảnh đất này, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Bọn giặc đã tàn phá nơi này, nhưng ngôi làng Dầu vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của nó. Trở lại sau bao năm, trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn, không hề thay đổi. Trong tôi, có một cảm giác kỳ lạ, kết hợp giữa sự nhớ nhung, sự thương xót và niềm tự hào. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì cơn đau ngày xưa chỉ còn là kí ức, một kí ức không đẹp nhưng mãi mãi khắc sâu trong lòng người.

Một ngày nắng chang. Cách đây vài năm. Tôi không nhớ rõ nữa.

Trưa ấy, trời nắng chói chang. Ánh nắng rọi xuống mặt đất, nắng như đang muốn đốt cháy tất cả. Tiếng gà kêu trưa vang vọng, tiếng ve reo mãi không ngớt. Xong công việc, tôi có một khoảng thời gian để nằm nghỉ và suy ngẫm. Và lúc đó, tôi nhớ về làng Dầu của mình, một cảm giác mạnh mẽ bao tràn trong lòng tôi.

Tôi trông chờ đứa con gái lớn trở về. Mong nó về sớm để giúp tôi trông nom nhà cửa. Khi nó về, tôi đưa ra vài lời dặn dò rồi ra ngoài. Đường phố trống vắng, trời nắng chói chang nhưng không đủ để xua tan cái nắng oi ả của mùa hè. Tôi cảm thấy tức giận và nói lớn. Một người đi ngang qua, bất ngờ hỏi:

- Các con đâu rồi?

- Tây đó, chẳng còn chúng nó nữa. Ngồi tù cả lũ đấy.

Sau khi nói xong, tôi đi thẳng về phía trạm tin tức để nghe thông tin về tình hình chiến trường. Tin tức đều làm lòng tôi phấn khích. Nhưng hạnh phúc của con người thường chỉ kéo dài ngắn ngủi. Bước ra khỏi phòng tin tức, tôi rẽ vào nhà và giao vợ một số việc rồi đi theo con đường quen thuộc. Dừng lại ở quán nước, tôi nghe một nhóm người đang trò chuyện về việc bọn Tây đến làng Chợ Dầu. Mặc dù tôi lo lắng, nhưng vẫn hỏi một cách nôn nóng:

- Tây đã đến làng Dầu à? Vậy thì chúng ta đã giết được bao nhiêu người chưa?

- Giết hết cả làng chúng nó Việt gian theo Tây rồi, còn cần giết gì nữa!

Giọng của người phụ nữ phát ra những lời nặng nề, tràn đầy sự căm phẫn. Tôi cảm thấy bàng hoàng. Cổ họng tôi nghẹn lại, da mặt tôi cảm thấy tê rát. Khóe mắt tôi giật giật, nhưng tôi không thể nói lên lời. Sau một thời gian, tôi mới lấy lại được phần nào bình tĩnh và hỏi lại một cách lung tung:

- Có phải là thật không vậy? Hay chỉ là...

- Chúng tôi mới từ dưới đây lên, chẳng có lý do gì để...

Mới chỉ nói một câu, hắn đã phản đối. Quyết đoán, như đinh đóng cột vậy. Tôi đứng im như bị đánh đòn. Hai tai như ù ù, không nghe thấy được gì nữa. Giọng hắn lẫn vào trong tiếng gió. Tôi thanh toán tiền nước, cố gắng đứng dậy. Khoanh miệng lại, chỉ cười một cách nhạt nhẽo:

- Hà, nắng chói chang, về thôi...

Tôi nói với bản thân nhưng như không nói với ai. Tôi cố tự an ủi bản thân. Dần dần lui ra xa, không dám quay đầu lại. Tôi cúi gằm mặt xuống và đi, cảm giác như vừa làm một việc rất tội lỗi. Về đến nhà, tôi nằm ra giường, cơ thể mệt mỏi, không còn sức lực. Tôi thở hổn hển. Các em nhỏ chạy ra ngoài chơi với nhau vui vẻ.

Nhìn các con, tôi không hiểu sao nước mắt lại trào ra. Đôi mắt mờ đi, mờ nhạt. Các con ấy... Chúng cũng là trẻ con của làng Việt gian à? Chúng cũng bị người khác khinh rẻ, hắt hủi à? Thật khốn nạn, ở tuổi nhỏ... Tôi nắm chặt hai tay, móng đâm vào da thịt, đau nhói. Tôi rên lên như một con thú bị thương, đau đớn tột cùng:

- Chúng chỉ ăn và sống như bao người khác mà sao lại phải làm việc nhục nhã như vậy, giống như kẻ phản bội dân tộc vậy.

Tôi đột nhiên dừng lại, nghẹn ngào. Tôi nhớ lại từng người. Họ đều là những người có tinh thần cao cả. Họ quyết không ra đi để giữ vững làng, sẵn lòng sống chung với bọn chúng. Làm sao họ có thể chịu sự nhục nhã ấy!... Nhưng không! Không có lửa thì sao lại có khói? Ai đã vu oan đặt lên họ? Ôi chao! Điều đó thật là đau lòng! Cả làng Việt gian! Hậu quả của điều đó sẽ là gì? Ai có thể chịu đựng được? Ai có thể bán rẻ lương tâm mình?... Tôi cứ bối rối nghĩ suy. Mọi thứ rối tung lên, như sợi tơ vò, một mớ bòng bong. Không thể giải quyết được. Vậy thì để nó qua đi cho nhẹ lòng. Bụng tôi, tôi cố gắng chôn sâu sự việc đó vào trong tâm trí. Nhưng có vẻ vợ tôi cũng đã biết về điều đó. Chiều tối, bà ấy lặng lẽ, vẻ mặt uể oải. Đến tận khuya, bà ấy mới dám đề cập đến. Khi bà ấy nói, sự giận dữ trong tôi bùng phát. Tôi im lặng, chịu đựng sự nhục nhã.

Đêm buông xuống yên bình đến kỳ lạ. Đêm tối đen như mực, như chỉ chờ đợi tôi nhắm mắt để ôm trọn tâm hồn tôi. Tôi vẫn thao thức không thể ngủ được. Quay qua lại từng bên, thở dài. Bất ngờ im lặng, tôi nghe tiếng léo xéo ở gian trên. Tiếng của mụ chủ... Mụ ấy nói gì vậy? Mụ ấy nói gì mà làm tôi rối bời thế? Trái tim tôi đập rộn ràng. Ngừng thở, ruột gan như đang sôi lên, tôi lắng tai nghe ra ngoài...

Kể từ ngày đó, tôi chỉ ẩn mình một góc nhỏ trong nhà, thậm chí cả nhà bác Thứ cũng không dám đến. Thật đáng tiếc! Tôi không còn mặt mũi để nhìn người khác nữa... Lòng tôi luôn như lửa đốt. Mỗi khi có đám đông tụ lại, tôi cũng run sợ, mỗi tiếng cười nói xa xa làm tôi hoang mang, chỉ cần nghe thấy tiếng Tây, Việt gian... là tâm trí tôi lại rối bời. Ở trong nhà, tôi im lặng và lo lắng. Nhưng lại phải đối diện với thực tại! Mụ chủ đã đến và muốn đuổi chúng tôi ra khỏi đây. Đúng vậy! Ai dại mà chịu chứa những kẻ phản bội quốc gia như chúng tôi? Tất cả đều quay lưng với tôi. Điều này thật đáng sợ! Thật tuyệt vời! Bây giờ chúng ta sẽ đi về đâu? Gia đình tôi sẽ được chứa ở đâu? Tôi suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Những ý tưởng u ám, kinh hoàng vẫn đeo theo tôi. Dần dần, chúng chiếm giữ tâm trí tôi... Hay là quay về làng?...

Nước mắt tôi không ngừng rơi. Mặn mà. Quay về làng ư? Không... Không... Trở lại làng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc chiến, từ bỏ lý tưởng của chúng ta. Quay về làng cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận làm nô lệ cho kẻ xâm lược. Điều đó không thể chấp nhận được! Tôi yêu làng. Tôi yêu làng chân thành! Nhưng nếu làng đã bị thôn tính bởi kẻ thù, chúng ta phải trả thù.

Tôi ôm thằng con út vào lòng, vuốt nhẹ đầu nó, hỏi nhỏ:

- Con ơi! Thầy hỏi con, con là con của ai?

- Con là con của thầy mấy tuổi ạ.

- Vậy nhà con ở đâu?

- Nhà con ở làng Chợ Dầu.

- Con có muốn trở về làng không?

Đứa bé nhìn xuống, vò đầu như đang suy nghĩ. Nó gật đầu và trả lời nhẹ nhàng:

- Có.

Tiếng nói êm đềm, giống như tiếng lòng của riêng tôi. Tôi tiếp tục hỏi:

- Con ủng hộ ai?

Đôi mắt của đứa bé rực lên niềm vui mãnh liệt. Nụ cười tỏa sáng trên gương mặt nhỏ bé. Nó trả lời mạnh mẽ. Lòng tôi lại rộn ràng, ấm áp.

- Đúng rồi, con ủng hộ cụ Hồ ạ.

Tôi thì thầm cùng đứa nhỏ. Tôi đặt lòng tin sâu vào đứa bé, như một lời thú nhận cho chính mình, tự minh oan trách mình. Tâm hồn của tôi, dù đau đớn nhưng không bao giờ từ chối thực tại. Dù có chết, tôi cũng không dám trốn tránh.

Như vậy cho đến ngày định mệnh đó. Tin tức sửa sai cuối cùng cũng đến với tôi. Như một gánh nặng được gỡ bỏ, tôi mua quà cho các em nhỏ. Rồi vội vã đi thông báo với hàng xóm, láng giềng. Đúng vậy! Đúng vậy! Phải cho mọi người biết tin này. Tay và chân tôi như nhảy múa hết cả lên. Ở mọi nơi tôi đều kêu gọi lớn:

- Làng tôi bị Tây đốt rồi! Ngôi nhà của tôi giờ chỉ còn là một đống tro tàn sỉ nhục. Chủ tịch làng tôi vừa đổi chủ,,, đổi chủ cái tin làng Chợ Dầu chúng tôi Việt gian theo giặc ấy mà. Lừa đảo! Toàn lừa đảo, không có gì thật sự. Hoàn toàn mục đích sai trái!

Cái ngôi nhà cháy đó là bằng chứng cho việc làng tôi không bao giờ phản bội. Tôi hò hét như muốn xua tan những ưu phiền đã qua. Đúng rồi! Tất cả đều mừng, đều hân hoan vì tôi...

Tiếng trẻ con nhộn nhịp. Đứa bé nhỏ kéo tay tôi và gọi lớn, giúp tôi thoát ra khỏi suy tưởng. Tôi nhìn xung quanh, đôi mắt ướt át. Tôi ôm bé lên, hôn lên má nó. Nụ cười của bé như làm tan chảy mọi nỗi buồn, như mang niềm hạnh phúc của tôi lan tỏa khắp làng Chợ Dầu. Tôi gói gọn những kí ức đó, đặt vào một nơi sâu thẳm và tiến bước vững vàng, trở về quê hương của tôi. Kí ức kia chỉ làm tình yêu của tôi với làng càng sâu đậm... Tôi tin rằng, tương lai vẫn đang chờ đợi phía trước. Và tôi sẽ gieo mầm hạnh phúc tại đây để nó nảy mầm và nở hoa trong xóm làng này.

Trở thành nhân vật ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu 9

Tôi là ông Hai trong câu chuyện 'Làng”. Tôi yêu cái làng Chợ Dầu của mình - cái làng mà tôi sinh ra và lớn lên, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi từ thuở nhỏ. Bây giờ, xa làng ở nơi địa cư, tôi nhớ về làng một cách thấm thía - nhớ những ngày tham gia vào cuộc kháng chiến. Và có lẽ, tình yêu với làng càng trở nên mạnh mẽ hơn trong trái tim tôi nếu không có một ngày...

Tuân theo chính sách của Đảng, gia đình tôi phải rời làng, phải xa khỏi ngôi làng thân yêu, xa quê hương để tích cực làm việc nông nghiệp, mở rộng đất đai bên bờ suối để trồng thêm vài gốc sắn. Nằm trên giường, tôi ngẫm về làng và nhớ về những ngày làm việc với anh em, ôi sao thời gian ấy vui vẻ, tôi cảm thấy như trẻ lại và rất hồi hộp, tôi muốn trở về làng, muốn cùng anh em đào đường, làm hào, xẻ hào, chạm rắn... tôi tự hỏi lòng mình 'Cái căn nhà ở đầu làng đã hoàn thiện chưa? Những con hầm bí mật có lẽ vẫn còn ẩn náu! Chao ôi! tôi nhớ làng, nhớ làng quá.

Bên ngoài, ánh nắng chiếu xuống, tiếng gà gáy. Góc nhà tối om, phủ đầy bụi bặm, tôi nhớ đến bà chủ nhà, thường nghe tiếng la mắng con và kêu gọi lấy nước chóng cạn, bếp bừa bãi đến nỗi tôi cảm thấy ghê tởm. Tấm rèm cửa đột nhiên vỗ về, góc nhà sáng lên, tôi nghĩ cô con gái lớn trở về nên tôi hỏi khi không thấy cô bước vào.

- Ra ngoài đã lâu thế mày?

Không chờ con kịp trả lời, tôi vội đưa nón cho con và nhắc con chăm sóc em nhỏ rồi bảo con trông nhà, đừng để bà chủ lấy đồ của gia đình.

- Nó còn non lắm, biết chứ?

Tôi bước ra ngoài, trời xanh quang đãng, có những đám mây sáng bóng. Đường vắng vẻ, không có ai đi lại, họ lẩn vào bóng cây để tránh nắng, vài tiếng động nhẹ nhàng vang lên, êm đềm. Đi giữa con đường vắng, tôi mong muốn nắng làm cho Tây chết.

- Nắng này làm chết chúng nó đi.

Tuân theo thói quen, tôi đầu tiên vào phòng thông tin để nghe đọc báo. Tôi biết chữ nhưng chữ in khó đọc khiến tôi khổ tâm, tôi ghét những người biết nhiều chữ nhưng lại đọc thầm không cho người khác nghe. May mắn hôm nay tôi gặp được một anh dân quân đọc rất to, rõ ràng, từng chữ, tôi sung sướng khi nghe về tinh thần kháng chiến của dân ta. Nào là em nhỏ trong ban tuyên truyền xung phong bơi ra giữa hồ Hoàn Kiếm đặt quốc kỳ lên tháp Rùa, nào là một anh trung đội trưởng sau khi giết được bảy tên giặc đã tự sát bằng quả lựu đạn cuối cùng, đội nữ du kích Trưng Trắc giả làm người mua hàng đã bắt sống một tên quan hai bốt thao ngay giữa chợ, kinh hoàng thật, những người tài năng thế. Lại còn nhiều tin đột kích khác, giết một chỗ, giết một chỗ, súng cũng vậy, hôm nay dùng khẩu, ngày mai dùng khẩu, nhỏ lẻ góp thành lớn.

Tôi rời phòng thông tin, vào quán dặn một vài việc rồi đi ra lối huyện cũ, ngồi vào quán nước, hút một điếu thuốc láo, uống một hụm chè tươi nóng, rất vui vẻ. Tiếng quạt, tiếng thở, tiếng trẻ con khóc và tiếng cánh đi phá đường râm ran cả góc đường. Dưới chân đồi, những ruộng lúa xanh mượt uốn quanh co dưới trời nắng, lấp lánh như một khúc sông. Có mấy bóng cò trắng bay dập dờn.

- Các ông, các bà ở đâu ạ?

- Thưa ông, chúng tôi ở Gia Lâm, đi bốn năm mới đến đây, vất vả lắm.

Tôi hỏi về ruộng lúa dưới đồi rồi hút một hơi thuốc láo, gật đầu. 'Hừ, đánh nhau cứ đánh nhau, cày cấy cứ cày cấy, tản cư cứ tản cư... hay đáo để'.

- Bác có biết súng bắn ở đâu mà nghe rất sát không?

Một người đàn bà cho con bú xen vào:

- Hắn rút từ Bắc Ninh về qua Chợ Dầu, hắn đe dọa ông ạ!

Tôi giật mình khi nghe đến Chợ Dầu, tôi lắp bắp hỏi:

- Hắn... hắn đã vào làng Chợ Dầu hả Bác? Vậy thì ta giết được bao nhiêu thằng?

Người đàn bà ôm con cong môi đỏng đảnh

- Không giết được ai cả, cả làng chúng nó theo giặc Tây, còn giết gì nữa.

Tôi cảm thấy như nghẹn đắng trong cổ, da mặt tê rần rần, lặng người đi, tôi tưởng như không thể thở được, một lúc lâu mới hết bàng hoàng không tin vào những gì đã nghe tôi hỏi lại.

- Đúng là có thật không hả Bác? Hay là chỉ vì...

- Thì chúng tôi đang ở dưới đó lên đây mà, Việt gian từ thằng chủ tịch mà đi cơ ạ! Tây vào làng chúng nó cùng nhau vác cờ thần ra hoan hô. Thằng Chánh Bệu thì khuôn cả từ chè, đỉnh đồng, vải vóc lên xa cam-nhông, đưa vợ con lên vị trí với giặc ở ngoài tỉnh mà lại.

Tôi đau đớn đến uất nghẹn, tôi trả tiền nước, đứng dậy chèm chẹp miệng, cố cười nói to.

- Hà, nắng gớm, về nào….

Tôi cố đánh lảng đi và đứng dậy đi thẳng, tôi vẫn nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú.

- Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm còn được người ta thương, cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đứa một nhát.

Tôi nghe mà cứ tưởng như nói mình vậy, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà đi, tôi chợt nghĩ đến mụ chủ nhà, rồi mụ chủ có để yên cho gia đình lão già này hay không? Về đến nhà tôi nằm vật ra giường, nhìn lũ con tủi thân nước mắt tôi cứ giàn ra, chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian ư? chúng nó cũng bị người ta rẻ rúm hắt hủi đấy ư? khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu….

Tôi đau đớn đến tột độ nắm chặt hai tay mà rít lên:

- Chúng mày ăn gì vào bữa cơm đó mà lại làm việc nhục nhã như thế này? Rồi tôi nghĩ lại, liệu những người ở làng có thể bị đánh đến như vậy không, đối với tôi họ đều là những người dũng cảm, họ đã quyết định ở lại làng, sẵn sàng hy sinh vì cuộc chiến, liệu họ có thể làm nhục bản thân mình như vậy không? Và thằng Chánh Bệu, anh ấy không phải là người không có lý do, không có lửa không có khói. Thật nhục nhã khi cả làng bị kẻ địch bán nước lừa dối. Biết làm ăn buôn bán ra sao? Ai sẽ mua hàng của họ? Trên khắp đất nước này, họ bị méo mó và thù hằn, người ta căm ghét loại người bán nước, và còn có bao nhiêu người dân làng bị tan tác, mỗi người một phương hướng, liệu họ đã hiểu được điều này chưa?

Chiều hôm ấy vợ tôi cũng có vẻ khác, chắc lại vì chuyện làng Việt gian, trong nhà sự im lặng thật ngột ngạt và khó chịu. Đến khuya, vợ tôi mới xuống bếp tính tiền hàng:

- Thưa thầy!

Nằm rũ trên giường, tôi giả vờ không nghe, tôi bực dọc, tức giận, lặng lẽ đi ra ngoài, có tiếng léo nhéo ở gian nhà bên cạnh, tôi lắng tai nghe ra ngoài.

- Thầy ngủ rồi à? Dậy đi tôi bảo cái này đã.

Tôi bật người dậy, giơ tay trỏ lên nhà tôi và rít hai hàm răng:

- Im, khổ lắm, nó nghe thấy lại không ra cái gì bây giờ, hai từ Việt gian cứ lảng vảng trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi và tủi hổ, tôi không dám bước ra ngoài, mỗi khi nghe tiếng Tây, Việt gian, cam nhông,… tôi lủi ra góc nhà, nín thở. Thôi, lại chuyện ấy rồi, tôi lại nghĩ đến mụ chủ nhà. Chắc là mụ vui lắm, thích lắm, mỗi lần đi qua cửa mụ lấy chuyện bóng gió mà nói như khía vào thịt tôi. Nhẫn nhịn vì có chỗ cho gia đình chui ra chui vào là tốt lắm rồi, nhưng mụ có để yên cho tôi đâu, mụ có ý muốn đuổi nhà tôi đi bằng những lời nói ngọt ngào, vợ tôi phải nhẫn nhịn xin bà ta cho ở đây bài ba hôm nữa…

Kể từ ngày đó, tôi ngồi im lặng trên góc giường, những suy tư u ám liên tục tràn ngập trong đầu tôi, không biết phải làm sao, ở đâu cũng bị đuổi đi vì liên quan đến Chợ Dầu. Ôi trời ơi! Câu nói của người phụ nữ hôm trước cứ luôn vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ:

- Có nên quay về làng không?

- Không quay về làng nữa, làng ấy đã theo Tây hết rồi, quay về làng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc chiến, từ bỏ Chủ tịch Hồ Chí Minh, quay về làng đồng nghĩa với việc chấp nhận làm nô lệ cho Tây. Không thể chấp nhận được, mặc dù tôi yêu quý làng nhưng khi làng theo Tây thì đã mất điều quan trọng và chúng ta phải giữ lòng thù hận.

Hằng ngày không có ai để tâm sự, để mở lòng, tôi thường trò chuyện với đứa con út:

- Con à, thầy hỏi con đây, con là ai?

- Con là con của thầy mà.

- Vậy con có muốn quay về làng Chợ Dầu không?

Đứa bé ấp vào tôi và thì thầm nhỏ nhẹ

- Có

- À, thầy hỏi con đây! Con ủng hộ ai?

Đứa bé giơ tay mạnh mẽ và tự tin.

Nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên má, tôi nói lời nhỏ nhẹ.

– Ừ, đúng rồi, con ủng hộ Chủ tịch Hồ Chí Minh

Tôi để lòng mình bộc lộ, mỗi khi nghĩ đến, tôi lại cảm thấy đau đớn, nhưng con của tôi biết lòng cha, lòng của tôi luôn rõ ràng và không bao giờ lạc lối. Mỗi khi nói ra những điều như vậy, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng bất ngờ thay, tin tức được sửa đổi và hôm đó tôi cùng người dân làng Chợ Dầu trở về, niềm vui không gì tả được, tôi kêu gọi với các em nhỏ:

- Các em ở đâu, ra đây để thầy chia phần

Tôi chạy đến bác Thứ và kể khắp nơi:

- Tây đã đốt nhà tôi rồi bác ạ! Đốt cháy hết, ông chủ làng tôi mới tới đây sửa đổi thông tin ” Sửa đổi là làng Chợ Dầu của chúng tôi bị xâm chiếm bởi giặc Việt và, toàn bộ đều là giả mạo.

Dường như mụ chủ nhà sẽ tức giận nhưng lại bất ngờ thể hiện sự hạnh phúc, từ ngày hôm đó, tôi lại càng tự hào về làng, tôi trò chuyện với bác Thứ về làng và tiếp tục lao động tích cực.

Đó là câu chuyện của tôi! Kể lại, lòng tôi đang rung động, nao núng. Cho đến bây giờ, tôi không thể quên từng sự kiện, từng lời nói về làng của tôi. Tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng: hãy yêu quý làng quê của mình - nơi mà chúng ta gieo mạ non, nơi đã nuôi ta lớn lên, giống như tôi yêu quý làng Chợ Dầu của mình vậy, hãy tin tưởng vào làng quê yêu thương của bạn và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc trong cuộc sống - giống như tôi đã tin tưởng vào làng Chợ Dầu và trở thành một người hạnh phúc.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu số 10

Tôi tên là Hai, mọi người thường gọi tôi là ông Hai. Giống như nhiều người tị nạn khác đang sống ở đây, tôi cũng rất nhớ về quê hương, chỉ mong rằng cuộc kháng chiến sẽ kết thúc nhanh chóng với chiến thắng.

Hôm nay tôi ra ruộng để chuẩn bị trồng sắn. Dù sức khỏe còn tốt nhưng làm một mình thật mệt mỏi. Khi về đến nhà và nằm trên giường, tôi lại nhớ về những ngày ở làng Chợ Dầu, nơi mà tôi có anh em cùng làm việc với nhau. Tôi nhớ làng và anh em quá. Tôi có vợ và ba đứa con, đợi đến khi đứa lớn về tôi sẽ dặn nó trông em và sau đó nhanh chóng lên phòng thông tin nghe đọc báo. Tôi đứng đó giả vờ xem tranh ảnh và chờ người khác đọc báo cho tôi nghe vì tôi không đọc chữ in được. Báo hôm nay có nhiều tin hay, tôi nghe không bỏ sót một câu nào. Trên đường về, tôi đi qua phố huyện cũ và gặp một nhóm người tị nạn mới, họ từ Gia Lâm lên. Đang trò chuyện với họ, bất ngờ có một người phụ nữ nói rằng giặc đang tấn công từ Bắc Ninh qua Chợ Dầu. Khi nghe đến làng Chợ Dầu, tôi ngay lập tức hỏi mụ ta về tình hình. Mụ ta nói là cả làng Chợ Dầu đều theo giặc.

Lúc đó, tôi cảm thấy như bị đóng kín cổ họng, da mặt tê rụng. Tôi không thể tin vào điều đó. Mụ ta kể thêm rằng thằng chánh Bệu đã đưa vợ con lên với giặc. Tôi không còn gì để nói nữa, chỉ có thể đứng dậy và về nhà. Tôi về nhà, rít lên trong đau đớn và tự trách bản thân. Làng của tôi giờ lại trở thành làng Việt gian, đó là điều nhục nhã nhất. Tôi không thể tin được rằng cả đất nước này lại căm ghét và thù hằn giống bán nước như vậy. Tôi sợ phải rời khỏi nơi này và không biết nơi nào để sống. May mắn thay, tin tức về làng tôi theo giặc chỉ là tin sai lầm, và ông chủ làng đã cải chính thông tin. Họ thông báo rằng nhà tôi bị Tây đốt cháy và tôi cảm thấy rất hạnh phúc, thà cho Tây đốt hết làng còn hơn làng bị gọi là Việt gian.

Những ngày qua, tôi trải qua nhiều khó khăn và đau đớn nhưng cuối cùng cũng qua đi. Tôi càng yêu quý làng và tự hào về người con của làng Chợ Dầu.

Tôi đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện về Làng - mẫu số 11

Đã hơn một tháng kể từ ngày Hai Thu, tôi rời bỏ làng Chợ Dầu yêu quý của mình để tản cư. Thực sự, khi rời xa quê hương, người ta mới thấy rõ hơn ý nghĩa của câu nói của ông cha ta.

Ở nơi tản cư, tôi không bao giờ ngừng nhớ về làng của mình. Niềm vui duy nhất của tôi là khi đến phòng thông tin để nghe, đọc báo để cập nhật tin tức về cuộc kháng chiến. Những lúc đó, lòng tôi như hòa mình vào niềm vui!

Hôm nay, con trai lớn của tôi trở về muộn khiến tôi lo lắng. Khi thấy con bé xa xa, tôi vội ra dặn con bé trông nhà và đi xuống phòng thông tin nghe tin tức như thường lệ.

Tôi vẫn là người cũ, nhưng bây giờ tôi có những đứa con tốt và hiếu thảo. Hình ảnh làng quê và công việc nông nghiệp khiến tôi nhớ về thời thơ ấu, khi tôi và những đứa trẻ khác cùng nhau lớn lên dưới ánh nắng buổi sáng, làm việc cật lực để nuôi gia đình và cảm thấy hạnh phúc. Tôi yêu quê hương, yêu làng quê và những người thân yêu của mình.

Đóng vai ông Hai kể lại câu chuyện Làng - mẫu số 12

Từ trước đến nay, 'Quê hương' luôn là điều thiêng liêng. Dù chúng tôi chỉ là những người nông dân chân lấm tay bùn, nhưng tình yêu quê hương và đất nước luôn luôn là một phần không thể tách rời trong tâm hồn chúng tôi. Một lần, tình yêu đó đã trải qua một thử thách đặc biệt khiến tôi lo lắng suốt nhiều ngày.

Trước khi kể chuyện của mình, tôi muốn giới thiệu về bản thân. Tên thật của tôi là Nguyễn Hai Thu và tôi là người của làng Chợ Dầu, một làng có tinh thần kháng chiến mạnh mẽ. Sau khi đất nước gặp phải thách thức từ lũ Pháp, gia đình tôi đã phải tản cư theo chính sách yêu nước của cụ Hồ.

Ở nơi tản cư, cuộc sống của tôi vẫn rất bận rộn. Mỗi ngày, tôi phải làm việc vất vả để đảm bảo cho gia đình có đủ thức ăn và góp phần vào cuộc kháng chiến. Nhưng mỗi khi nghĩ về làng quê, tôi lại cảm thấy phấn chấn và tự hào.

Ở nơi tản cư, tôi thường đến phòng thông tin nghe tin tức. Tuy tôi biết đọc, nhưng chữ in trên báo thường khó nhận biết. May mắn, tôi đã gặp một người giỏi đọc và đã được nghe những tin tức khích lệ về cuộc kháng chiến, khiến tôi cảm thấy hăng hái và tự hào về làng quê của mình.

Rời khỏi trụ sở thông tin, tôi quẹo vào quán cà phê để tâm sự với vợ vài lời trước khi rời khỏi khu phố cũ. Trên đường đi, tôi bắt gặp một nhóm người di cư mới từ vùng nông thôn lên thành phố, tôi vội vàng tìm một quán gần đó để ngồi và lắng nghe tin tức. Tôi hỏi họ:

- Các bạn, các bà đến từ đâu ạ?

Một phụ nữ trả lời ngay lập tức:

- Chúng tôi đến từ Gia Lâm lên đây ạ. Mất bốn năm trời mới đi được đến đây, thực sự là một cuộc hành trình vất vả!

Tôi tiếp tục hỏi thêm về tình hình khu vực, và tình cờ nghe được tin tức về việc quân đội giặc rút khỏi Bắc Ninh thông qua thị trấn Dầu Tiếng. Tôi tin rằng làng mình sẽ chiến thắng, nhưng bất ngờ một phụ nữ đang cho con bú lại chia sẻ với tôi một tin tức khủng khiếp: toàn bộ làng Chợ Dầu của tôi đã bị chiếm bởi quân đội phương Tây. Tôi như đứng trước cú sốc, cảm giác như mình không thể hít thở. Sau một thời gian im lặng, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng mọi hy vọng cuối cùng của tôi đã bị phá vỡ khi họ xác nhận rằng quân đội địch đã xâm nhập làng và cư dân đã phải đầu hàng, kể cả vị lãnh đạo trước đây. Tôi cảm thấy nước mắt nóng rực, lòng đau xé lòng, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn trốn tránh mọi thứ. Tôi đứng dậy, thanh toán tiền cà phê và lờ đi mà không hề quay lại.

- Hừ, nắng quá, chúng ta nên về thôi,...

Mặc dù đã rời khỏi quán, tôi vẫn nghe thấy tiếng của phụ nữ kia vang lên sau lưng:

Tôi không ngờ câu chuyện nhỏ này của tôi lại được nhà văn Kim Lân biến thành một truyện ngắn được đánh giá cao trên báo Văn nghệ. Điều này cho thấy tình cảm của người nông dân với đất nước được khái quát qua truyện của tôi.

Cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt hơn nhờ vào Cách mạng. Chúng ta cần cống hiến hết mình để đất nước được tự do và cuộc sống của người nông dân thêm phần mới mẻ.

Tôi đóng vai ông Hai kể chuyện về làng Chợ Dầu. Đó là một mảnh kí ức đặc biệt trong cuộc đời tôi.

Gắn bó với làng Chợ Dầu đã lâu, giờ đến lúc phải tản cư tôi vẫn cảm thấy lạ lẫm. Người ta vẫn gọi tôi là ông Hai, một cái tên quen thuộc từ thuở nào.

Nhớ về quê nhà khi làm việc ngoài vườn, tôi cảm thấy rất xúc động. Cuộc sống cùng anh em ở làng đã qua nhưng trong tôi vẫn còn đọng lại.

Nghe tin làng Chợ Dầu bị giặc khủng bố, tôi không tin vào tai mình. Làng của tôi liệu có thật sự bán nước? Sự nghi ngờ và đau đớn đeo bám tôi suốt ngày.

Cả đêm tôi không ngủ được, mong chờ tin cải chính cho làng tôi. Khi tin tức đến, niềm vui lan tỏa khắp nơi. Tôi muốn nói to cho mọi người biết làng Chợ Dầu của tôi vẫn trung thành với đất nước.

Tôi rất vui và hạnh phúc khi ngồi kể về ngày Tây xâm nhập làng, cảm giác như tôi đã tham gia vào cuộc chiến bảo vệ làng Chợ Dầu.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]