​Nam không ngờ, những phi vụ “đá ngoài” của mình đã lọt vào tầm ngắm của sếp từ lâu…

Nam vào công ty nội thất này đã được gần 6 tháng nhưng vẫn chưa hòa nhập nổi với môi trường công ty, vì theo anh thì “mọi người có vẻ khó gần” dù anh đã tích cực thân thiện giao lưu với đồng nghiệp nhưng mọi người lại không mặn mà khi "kết nối" với anh cho lắm!

Chuyện mỗi bữa trưa một mình Nam đi ăn đã không còn là chuyện lạ, chỉ lạ ở chỗ là trông Nam có vẻ rất lẻ loi, cô độc và bị “đẩy” ra khỏi cái tập thể gần 20 đồng nghiệp đang vui vẻ với nhau? Thực ra, chỉ mình Nam không hiểu bản thân mình sai ở đâu, còn mọi người trong văn phòng thì hiểu hết tại sao Nam lại được liệt kê vào típ "những cái mặt không chơi được" chốn công sở.

Ảnh minh họa

Ngày đầu Nam về làm trưởng nhóm thiết kế, chuyên ghế ngoại thất. Tốt nghiệp lớp thiết kế thuộc trường kiến trúc nên dường như mọi chuyện rất thuận lợi với Nam, chỉ là đồng nghiệp hay thắc mắc sao CV của Nam sáng thế, từng làm rất nhiều công ty lớn giờ lại chịu về đây để làm ở một công ty nội thất quy mô gia đình thế này? Đồng nghiệp cũng không phải chờ lâu, tuần trước đến làm, tuần sau Nam đã kéo mấy đồng nghiệp trông có vẻ “có thành tựu” đi ăn trưa để tâm sự về “lý do chuyển về đây” và dụ dỗ mọi người “đánh quả lẻ” bên ngoài.

Như lời Nam kể thì do Nam muốn làm một công việc nhàn hạ ở một công ty nhỏ, sau đó dư thời gian Nam sẽ làm việc ở bên ngoài kiếm thêm thu nhập. Chuyện dân công sở "chân trong chân ngoài" thì không ai còn lạ, nhưng để tuyên bố “thẳng tưng” như Nam ngay khi chân ướt chân ráo về làm thì cũng có chút gây sốc cho đồng nghiệp.

Chuyện Nam “ăn cây táo rào cây sung” cũng chẳng liên quan gì đến ai, mọi người chỉ thấy bực khi bữa trưa nào anh ta cũng lôi hết người này đến người kia đi ăn cùng và bàn kế hoạch làm ngoài cùng với anh ta. Sau khi dụ dỗ những “cây đa cây đề” không được, Nam tiếp tục dụ dỗ đàn em nhảy vào kế hoạch của mình. Những bản thiết kế ghế sắt mang đầy tính sáng tạo độc quyền và cần bảo mật không hiểu tại sao lại lọt ra ngoài và bị một công ty đối thủ nhanh chân ra mắt sản phẩm trước khiến team (đội) của Nam bị khiến trách nặng nề, không biết ai là thủ phạm nên Nam chia đều trách nhiệm cho tất cả các đồng sự chịu trách nhiệm… trừ lương như nhau.

Sau sự cố đó xảy ra, cả team có họp kín vắng mặt trưởng nhóm để truy tìm nguyên nhân xem ai là thủ phạm thì kẻ đáng ngờ nhất lại chính là trưởng nhóm! Mọi người xúm lại bàn với nhau cách phòng tránh sếp nhỏ để làm sao “dĩ hòa vi quý” mà thông tin lại không sợ lọt ra ngoài, cuối cùng cũng thống nhất phương án là báo sếp lớn để có phương pháp phòng bị kịp thời.

Từ ngày chuyện Nam “ăn cây táo rào cây sung” đến tai sếp lớn, mọi hành vi của anh ta đều lọt vào tầm ngắm của sếp, Nam lấy làm bực mình khi không được tự tung tự tác như ngày xưa, giờ giấc cũng bị quản chặt, giờ hành chính đi đâu cũng phải báo cáo, tệ nhất là sếp lớn bắt Nam phải làm báo cáo công việc cụ thể của từng người và gửi mail cho sếp theo tuần, căn cứ vào đó để quy trách nhiệm cho từng người.

Từ ngày bị quản chặt, Nam lấy làm bức xúc, cứ kêu than với đàn em là “lương lậu thế này thì sống làm sao?” trong khi trước đó thì thoắt cái chạy ra ngoài đến đầu giờ chiều mới về, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện lương lậu.

Cứ hậm hực, ức chế đến một tháng như thế thì Nam vẫn không chịu bó tay, lôi ngay “tay trong” của sếp lớn ra tỉ tê chuyện “cá kiếm” bên ngoài, mang ý tưởng của công ty đem bán cho công ty đối thủ để kiếm lời cá nhân.

Câu chuyện đã đến tai sếp lớn. Sếp gọi Nam vào văn phòng trao đổi, lát sau thấy anh ta đi ra với vẻ mặt rất tức tối, không quên ném cho “tay trong” của sếp một cái nhìn tóe lửa vì tội “hớt lẻo” rồi thu xếp đồ đạc phừng phừng khí thế nghỉ việc.

Công ty ngay lập tức tuyển người thay vị trí của Nam, cũng là một người từng biết Nam trước đây và cũng có xích mích với Nam từ trước. Mọi người trong công ty có hỏi han về quá khứ của Nam thì trưởng nhóm mới không nói, chỉ cười cười và hỏi: “Thế cậu ta đã rủ mọi người đánh quả lẻ bên ngoài chưa? Cứ "ăn cây táo rào cây sung" thế thì ai mà dám nhận chứ!”.